-
Năm 2024 của mình
Chào mọi người, năm 2024 vừa qua là một năm rất đáng nhớ của bản thân mình, nên mình cũng muốn chia sẻ một chút về nó, trước khi bước qua năm mới.
Ngủ sớm thôi
Bài blog đầu tiên mình đọc trong năm 2024 chính là từ người bạn Hynduf, trong đó bạn đã nhắc đến một kĩ thuật ngủ gọi là Polyphasic sleep. Mình cảm thấy nó khá là hay và cũng muốn thử xem hiệu quả của nó như thế nào. Và sau tầm 2 tháng tập luyện, từ một người thường xuyên thức đến 12h~1h sáng, mình đã ngủ từ 10h30~11h và dậy lúc 5h30 sáng. Mình cảm thấy việc tập trung học tập vào sáng sớm (khi cơ thể có đủ năng lượng, và không gian cũng rất yên tĩnh) mang lại hiệu quả cao đối với mình hơn là việc thức khuya. Điều này đã góp phần không nhỏ vào những gì mà mình đã đạt được trong năm 2024 vừa rồi hihi. Cảm ơn Hynduf nhé ^^.
Những chuyến đi
2024 là năm của những chuyến đi. Mình được đi rất nhiều nơi, từ những địa điểm vui chơi với nhóm bạn của mình như Tà Xùa, Ba Vì,… cho đến những chuyến đi xa vào Sài Gòn hay sang Thái Lan trong hơn 1 tháng. Những chuyến đi đó đều mang lại cho mình những kỉ niệm đẹp đẽ, cùng những giá trị bài học và cũng như tác động mạnh đến tư duy và khả năng của mình. Thật sự đến tận bây giờ, mình chưa hoàn toàn tin rằng mình đã tiến xa như thế, nhưng cùng với đó là sự cảm kích vô cùng tới những người đã cho mình cơ hội được thực hiện những chuyến đi này.
Suy
À thì ngoài những nốt thăng trong cảm xúc như ở trên, mình cũng gặp nhiều trải nghiệm suy lắm. Thật ra mình thấy việc ngủ sớm giúp mình bớt suy hơn, vì trước đó nhiều lần mình thức khuya xong bị rảnh và cuối cùng não mình sẽ tự động nghĩ ra những suy nghĩ không mấy tích cực. Nhưng dù như vậy, mình đôi lúc cũng cảm thấy bị áp lực và “suyyy” lắm. Lý do chính là mình đã bắt đầu đi làm, và thời gian đầu việc sắp xếp thời gian cân bằng giữa học và làm khiến mình bị stress. Lúc đó thì mình với tâm lý của một chú ngựa non háu đá thì sẵn sàng ôm hết những thứ mình cho là làm được, và dẫn đến bị burn out. Dần dần những thứ tiêu cực đó dồn lại vào trong tư duy của mình nhiều, và mình bị suy thật. Thật may khi mình quyết định tập viết ra những thứ tiêu cực đó trên blog này, và cảm thấy như tư tưởng thoải mái hơn được phần nào.
Năm vừa rồi mình có lẽ suy về chuyện công việc và học tập nhiều hơn là về tình cảm. Cơ bản mình thấy bản thân chưa dành thời gian để u sầu vì một tình yêu nào đó, nên tự nhiên cũng thấy lạ lạ. Chẳng hiểu đây là dấu hiệu tốt hay xấu nữa, nhưng mong là nó không khiến con tim bị chai sần đi, vì mình cũng thích cảm giác nó đập nhanh lắm ^^.
Mình được gì
Nói về những thứ mình nhận được thì rất là nhiều, nhưng mình thấy ấn tượng hơn cả là những mối quan hệ mới. Mình quen biết được nhiều người giỏi khi đi Thái, và họ giúp đỡ mình cũng nhiều trong công việc. Ngoài ra mình cũng bắt đầu tập đọc sách trở lại, và cũng thử nghiệm vài kĩ thuật giúp tăng sự tập trung nhưng não mình đợt cuối năm này nó bị sao ấy, khó hoạt động trơn tru cực. Nếu như mọi người hứng thú thì sắp tới mình sẽ viết thêm 1 bài về những kĩ thuật này, cũng như thời gian biểu và cách áp dụng của mình nhé.
2024 mang cho mình suy nghĩ khác về nhân sinh (thật đấy không đùa), về sự hữu hạn của tuần hoàn. Mình nhận ra việc chăm sóc sức khỏe cho bản thân và gia đình luôn là ưu tiên số một dù trong hoàn cảnh nào. Do đó mình bắt đầu tập ăn uống một cách bổ dưỡng và đầy đủ hơn (không bỏ bữa), và bắt đầu đi tập gym. Sau 3 tháng thì mình thấy sức khỏe và cơ bắp được cải thiện rất nhiều, nên xin cảm ơn những người anh em phòng gym đã kéo mình đi tập, vì mình cũng lười thật hihi.
Mình đánh mất những gì
Cái này mình hiện vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng. Mình biết là có những người sẽ không còn liên lạc nữa, và mình không trách họ bởi lẽ phần lớn trong số đó sự chủ động thuộc về bản thân mình. Đôi khi mình bị tham công việc quá nhiều, dẫn đến những cuộc hẹn hoặc những lần đi chơi mình chấp nhận bỏ lỡ. Nhưng mình cảm thấy không hối tiếc với nó, vì mình tin vào lý do lựa chọn của bản thân.
Thật ra mình cũng thấy mình trưởng thành hơn 1 chút, và những cảm xúc tươi trẻ hồn nhiên của mình cũng mất đi, thay và đó là những góc nhìn sâu và lí trí hơn. Mình nghĩ ai cũng trải qua điều này để trưởng thành, nên mình cũng sẵn sàng chấp nhận, và để bản thân tự do trong cảm xúc nhiều nhất có thể trước khi không được nữa.
Những sự thật về mình trong 2024
Dưới đây là phần liệt kê số thứ mình thấy thú vị mà mình có trong năm vừa rồi: (flex cực mạnh)
Album nghe nhiều nhất: Đánh Đổi - Obito. Cơ bản vì nó toàn bài hay ấy, còn buff động lực cho mình nhiều lắm nên là trong 2 tháng 10 và 11 hôm nào mình cũng nghe ^^.
Món đồ ưng ý nhất: Laptop. Mình mua laptop mới vào tháng 4, sau khi laptop cũ của mình khá yếu để làm việc (và mình không thích sử dụng laptop công ty lắm).
Cuốn sách yêu thích nhất: Thư viện nửa đêm - Matt Haig, cuốn sách cho mình nhiều góc nhìn về sự ngẫu nhiên cũng như là lựa chọn của con người trong cuộc đời.
Thứ mới mẻ làm được: Decor lại góc học tập với nhiều poster phim ảnh và âm nhạc. Mình khá thích cách sắp xếp này, vì mình khá yêu âm nhạc và làm màu. Cảm ơn bạn cùng phòng đã giúp thỏa mãn đam mê nghệ thuật nửa mùa này của mình hihi.
Thật ra có nhiều fact khá vô tri của mình nữa mà lâu lâu mình hãy share trên facebook, nên thôi mình lười đề cập lại ở đây hihi.
Đôi lời
Cảm ơn 2024 đã mang lại một bản thể vjp pro hơn cho mình, và mình cũng thấy mình đã tiến xa hơn khá nhiều so với những dự định 1 năm về trước. Dù sao cũng khá là trọn vẹn cho 1 năm, và mình biết là mình không thể viết ra những dòng này nếu thiếu đi những người gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, anh chị em thân thiết. Cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian đọc những blog vô tri này của mình, hi vọng mọi người đều sẽ có một năm 2025 trên cả tuyệt vời.
Peace!
-
7 tuần ở Thái Lan
Xin cảm ơn đến những người tổ chức, nhà tài trợ và những mentors trong quá trình tham gia Invisible Garden và Antalpha Hacker House.
Xin chào mọi người, mình vừa trở về sau chuyến đi Thái Lan kéo dài 7 tuần, và thât sự đây là trải nghiệm rất là đáng nhớ trong 21 năm cuộc đời của mình. Do đó, mình sẽ chia sẻ một chút những gì mình quan sát và học hỏi được từ chuyến đi này dưới dây nhé.
Những gì mình tham gia
Mình tham dự pop-up city tên là Invisible Garden, là một nơi các builders với niềm đam mê về Blockchain và ZKP đến để học tập và cố gắng tạo ra sản phẩm trong vòng 1 tháng. Ban đầu mình chỉ đến Thái Lan để tham gia cái này, nhưng sau đó có một Hacker House của Antalpha Labs cũng tổ chức ở cùng địa điểm, nên mình cũng hứng thú chơi luôn hihi.
2 sự kiện trên được tổ chức ở ChiangMai trong 6 tuần, sau đó mình và mọi người lên Bangkok để tham dự Devcon, một trong những lễ hội blockchain lớn nhất năm cho những người đam mê blockchain như mình.
Lần đầu tiên của mọi thứ
Đây là lần đầu tiên mình được ra nước ngoài, và cũng là lần đầu tiên mình đến Thái Lan. Sự khác biệt giữa văn hóa và con người khiến mình phải thích nghi một cách từ từ. Mình sử dụng tiếng Anh để giao tiếp cũng như học tập và làm việc hàng ngày. Đây chính là môi trường mà mình mơ ước được trải nghiệm từ lâu, khi mình được có cơ hội sử dụng tiếng Anh liên tục từ việc giao tiếp, giải thích, thuyết trình, và nó giúp cải thiện khả năng nghe nói của mình rất nhiều.Mình cũng có những người bạn quốc tế đầu tiên, từ những nước châu Á hoặc ở lục địa khác như Nga, Đức, Ecuador,… Đây là một kỉ niệm đáng nhớ khi có thể kết bạn, đi chơi ăn uống cùng với những người bạn đó, dù đôi khi giao tiếp hơi “nhập nhằng” 1 chút (lý do chính thì là kĩ năng nghe nói của mình vẫn chưa hoàn thiện ^^).
Những người bạn ở Invisible Garden
Bên cạnh đó, mình cũng có lần đầu tiên được tham dự lễ hội lớn như Devcon, được sống trong không khí “thế giới vl” trong suốt gần 1 tuần. Ngoài ra mình cũng có lần đầu tiên được tiếp xúc và trò chuyện với những người đang làm những công việc mà mình mơ ước, và lắng nghe những lời khuyên từ họ thật sự giúp ích cho tầm nhìn và suy nghĩ của mình rất nhiều.
Ngoài ra đây cũng là lần đầu mình thử những món ăn lạ (đa phần là rất cay), có những món ngon nhưng cũng có những món khá là 3 chấm. Bên Thái Lan thì hợp pháp hóa cần sa, nên mình cũng có lần đầu mình thử món này. Thật sự mà nói thì nó không như những gì mình nghĩ vì mùi khó chịu và thật sự không mang lại cảm giác “high” một chút nào.
Món duy nhất mình không dám thử
Tóm lại thì mình cũng có khá nhiều “lần đầu tiên” ở đây, và thật tuyêt khi lần này mình có thể nắm bắt nó thật kĩ càng.
Những gì mình học được
Một lần nữa, đây là trải nghiệm vô giá với mình, vì mình học hỏi được quá nhiều thứ ở đây. Mình học được những kiến thức về Blockchain và ZKP một cách khá bài bản từ những mentor, những thứ mà trước giờ mình chỉ hay tự học một cách chắp vá ở trên mạng (vì trường của mình không có chuyên đề về phần này). Mình cũng học được kinh nghiệm từ những người đi trước, từ những người là PhD về lĩnh vực Cryptography, hoặc những người đang là Senior Engineer trong chuyên ngành này. Những lời khuyên và kinh nghiệm của họ giúp ích cho định hướng tương lai của mình bây giờ, nhất là khi mình sắp tốt nghiệp :))). Thật may lời khuyên đến rất đúng lúc, và mình hiểu được mọi lựa chọn của họ đều có mặt lợi cũng như mặt hại riêng, và bức tranh sự nghiệp cũng rõ hơn chút đối với mình rồi =)). Đùa chứ nó cũng chưa rõ hết đâu, nhiều chỗ vẫn mờ lắm nhưng ít nhất rõ một chút còn hơn không, nhỉ?
Ngoài ra, mình cũng học được cách làm viêc khá là hay ho, khi họ làm việc không giống những gì mình từng thực hiện trước đây. Họ chỉ làm 6 giờ mỗi ngày (từ 10h sáng đến 17h chiều, nghỉ 1h trưa), nhưng mình thấy họ làm việc rất tập trung, không bị sao nhãng bởi những thứ giải trí khác như mình vẫn hay bị. Điều này thât sự giúp đảm bảo năng suất và chất lượng công việc của họ. Quả thật mình vẫn chưa quen với việc làm việc cường độ cao thế (và không ngủ trưa), nên mình vẫn cảm thấy mệt mỏi trong nửa đầu buổi chiều với thời gian biểu này.
Mình cảm thấy may mắn khi những người mình quen được đều giúp mình nâng tầm nhìn và sự hiểu biết lên rất nhiều. Mình học hỏi thêm từ góc nhìn của họ, từ những thế giới quan khác lạ nhưng đầy màu sắc tươi mới, và ít nhiều nó giúp bức tranh trong đầu mình bớt bị “đen trắng” hơn. Cũng có thể vì mình là người trẻ nhất trong đó (không biết sao nhưng ai cũng cảm thấy khá bất ngờ khi mình đang là sinh viên 21 tuổi, chắc do nhìn mặt mình già…).
Những thứ cần cải thiện
Kĩ năng giao tiếp thật sự quan trọng
Nhờ có những lần như thế này, mình mới biết mình cần cải thiện những gì. Sự thật ban đầu mình khá tự tin về vốn tiếng Anh của mình, nhưng khi sang đây mới thấy trình độ của mình vẫn còn gà lắm. Mình giao tiếp ở mức tương đối, nhưng nhiều khi mình không thể nghe rõ đối phương nói gì. Nhất là những người bạn nói khá là nhanh, hoặc ngữ âm của họ hơi khó nghe chút (như người Ấn), khiến việc giao tiếp có hơi khó khăn bước đầu. Ngoài ra những session học tập, mình chỉ hiểu tầm 80% những gì họ nói, vì đơn giản vốn từ của mình cũng chưa đủ tốt, và có quá nhiều từ chuyên ngành khiến mình chưa rõ nghĩa lắm. Đây là thứ mình thật sự cần cải thiện khi về Việt Nam, và thật tuyệt khi nhận ra được điều này.
Khả năng làm việc nhóm của mình cũng khá tệ, nếu so với những người bạn khác. Họ giao tiếp và làm việc rất hiệu quả, và rất chủ động trong việc trình bày ý tưởng với mọi người. Chỉ cần tầm 5 - 10 phút, những người bạn đó hoàn toàn có thể nói ra một giải pháp với các bước rõ ràng và tóm gọn. Đây là kĩ năng rất tốt trong công việc, và mình thấy mình chưa làm được tốt nó. Để đi xa hơn, mình nghĩ mình cần luyện thành thạo điều này, và sẽ bắt đầu tập trình bày nhiều hơn bằng tiếng Việt trước, sau đó là tiếng Anh (vì bình thường trình bày bằng tiếng Việt mình cũng nói khá là khó hiểu…).
Còn nhiều thứ nữa mà mình cần cải thiện lắm, nhưng mình biết mình sẽ không quá vội, vì cái gì cũng cần thời gian để hoàn thiện mà hihi. Nhưng dù sao mình cũng thấy thật tuyệt khi tự thấy những điểm yếu của mình, và cũng có phương án cho nó.
Những người bạn mới
Điều tuyệt vời là mình quen được nhiều bạn mới, và những người giúp đỡ mình rất nhiều, cả về tư tưởng và kiến thức.
Mình xin cảm ơn đến họ trong bài viết này, và hi vọng được gặp lại những người bạn này trong tương lai gần.
Đầu tiên chắc sẽ là Dr.Guo, người hướng dẫn và thầy dạy ZKP cho mình trong suốt hơn 1 tháng ở Invisible Garden. Thầy dạy rất hay và dễ hiểu, cũng chính thầy rủ mình tham gia HackerHouse, và từ đó gặp gỡ được thêm nhiều người mạnh hơn. Thầy cũng cho mình lời khuyên từ kinh nghiệm nghiên cứu PhD của thầy, và nhiều thứ khác cũng hay ho nữa. Mình cũng được tham gia một group học tập về ZKP của thầy qua Discord, và hôm qua là hôm đầu tiên mọi người nói chuyện trên đó hihi.
Vào bar với Dr.Guo (đùa chứ đây là ở Devcon)
Gặp lại mọi người qua discord
Ngoài ra, cảm ơn đến những người anh chị Bing đẹp trai, anh trai thất lạc LongKa (0xhhh), Jeff, Dr.Shuang, Varun, Harry, Emily đã đưa ra những lời khuyên bổ ích về những hướng đi sự nghiệp cho bản thân mình. Họ đang là những người làm công việc mà mình mơ ước trong 2 - 3 năm tới, và thật sự kinh nghiệm của họ là thứ giúp ích mình rất nhiều. Bing, LongKa và Jeff rất cởi mở đưa ra cho mình góc nhìn của họ về Engineer, và còn dẫn mình đi trò chuyện với những người trình độ cao hơn nữa. Với thằng nhóc chưa biết gì như mình, thì mình rất cảm kích sự nhiệt tình giúp đỡ từ các anh, dù mới quen chưa quá lâu ^^.
Bên cạnh đó, không thể không cảm ơn đến Alok, John, Dmitry, Andy, Eric, Beng đã cùng chia sẻ với mình trong cả 6 tuần ở Invisible Garden. Mình hay trên Alok là Ashock, vì ổng học ngành Điện, còn John thì là người nước ngoài đầu tiên mình đi ăn tối cùng (không hiểu sao 2 thằng đang bàn luận về project thì thấy đói nên rủ nhau đi ăn luôn). Dmitry là người rất thân thiện và tốt bụng, cho mình ở free 5 ngày trên Bangkok luôn (vì ổng thuê nguyên 1 căn trên AirBnB). Andy, Eric và Beng là người mình trò chuyện rất nhiều, cơ bản vì vốn tiếng Anh của 4 thằng ngang nhau, nên cũng dễ nói chuyện =)).
Ngoài ra còn rất nhiều người bạn nữa ở Invisible Garden và Hacker House, nhưng mình xin phép để những bức ảnh với họ dưới đây, như một lời cảm ơn hihi.
Mình tiếc khi không thể có ảnh riêng với tất cả những người bạn, nhưng những tấm hình chung này thì vẫn rất đáng giá và chắc chắc mình sẽ giữ lại như một phần kí ức tươi đẹp trong hành trình trưởng thành của mình.
Invisible Garden, Hacker House và Devcon
Invisible Garden là pop-up city mà mình tham dự trong 6 tuần, và thật sự đây là một ngôi nhà chung của mình khi ở ChiangMai. Đó là nơi bắt đầu cho hành trình này của mình, và mình rất biết ơn về những gì mọi người cùng xây dựng ở đây. Nó cho mình cơ hội được học hỏi, giao tiếp và trao đổi trong vòng tròn rộng lớn những con người từ đa quốc gia, độ tuổi và góc nhìn với thế giới.
Team Invisible Garden
Cũng nhờ Invisible Garden mà mình có cơ hội chơi bóng và bị hành sml bởi những team khác, nhưng mà không sao mình vẫn thấy vui vì đươc cháy hết mình với anh em. Chắc mỗi lần bài hát Viva La Vida được phát lên, mình sẽ lại nhớ đến hình ảnh hơn 15 người đội mình cùng ngồi trên con xe màu đỏ, vừa hát vang ca khúc vừa nhảy sau trận đấu.
Trải nghiệm đá bóng đáng nhớ
Với Hacker House, mình tình cờ biết đến khi nó tổ chức cùng địa điểm với Invisible Garden (vì cùng nhà tài trợ là Ethereum Foundation). Đây là nơi mọi người cùng nghiên cứu, bàn luận và thuyết trình về chủ đề ZKP trong vòng 3 tuần. Mình được nghiên cứu những chủ đề mới, những gì đang thịnh hành nhất về Cryptography, cũng kết bạn và học hỏi từ nhiều nguời đi trước. Mình nhận được nhiều hơn cho đi ở đây (vì trình mình gà quá so với mọi người nên không đóng góp quá nhiều), và thật may mắn khi được tham dự nó.
Antalpha Hacker House
Cảm ơn đến Antalpha Labs, và mọi người với những bài chia sẻ thú vị. Mọi người có thể xem danh sách những bài thuyết trình tại đây (trong đó có mình nữa ^^).
Cuối cùng, Devcon, một trải nghiệm có 1-0-2 của mình. Ban đầu mình không có vé tham dự chỗ này, nhưng trong lúc ở Invisible Garden, mình có quen 1 người bạn và bạn này có cho mình vé thừa của bạn đó (cảm ơn Nathalia nhiều ạ ^^).
Thẻ Devcon này
Devcon rất lớn với quy mô quốc tế, khiến cho mình bị ngợp ở ngày đầu tiên. Rất nhiều sessions hay và bổ ích, từ 10-25 phút, và việc đi lại giữa các địa điểm tổ chức session (dù chỉ trong 1 tòa nhà duy nhất), khiến mình bị “mệt”. Rất may là đồ ăn luôn được phục vụ đầy đủ, với quá nhiều món, từ Tây, Tàu, Thái đến cả đặc sản Việt Nam như Phở và Gỏi cuốn. Mình cảm thấy tuyệt khi ở đó, dù có 3 ngày nhưng cũng đủ để mình trải nghiệm không khí lớn như vậy, và cũng rất là vui nữa (đi lễ hội mà, kk).
Tạm kết
7 tuần là khoảng thời gian không ngắn, nhưng cũng không quá dài với bản thân mình. Nó đủ để cho mình có những kỉ niệm đẹp, những người bạn mới và những bài học đắt giá. Mình sẽ vẫn giữ liên lạc với họ, và vẫn sẽ ghi nhớ mãi những kỉ niệm đẹp này. Nếu có cơ hội trong tương lai, mình rất mong được gặp lại họ, và cùng ngồi ôn lại những điều đẹp đẽ đó. Dù sao thì mình viết ra những sự việc và cảm xúc ra đây để nếu một ngày mình quên đi điều gì, thì những dòng chữ này vẫn sẽ giúp mình ghi nhớ lại.
Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc bài viết này.
-
Cỗ máy thời gian
Cũng giống như mọi người, mình cũng từng suy nghĩ rằng nếu mình có cỗ máy thời gian, mình sẽ làm gì? Có thể mình sẽ chọn đến tương lai, xem trước những sự việc không may mắn sắp xảy ra với mình (để lập kế hoạch phòng tránh); hoặc đơn giản là xem trước kết quả sổ số và trở thành triệu phú sau 6h30. Cũng có thể mình chọn quay về quá khứ, sửa chữa những lỗi lầm mà mình đã gây ra, hoặc tránh những chuyện không vui đã xảy ra với mình và những người mình quan tâm. Nhưng mình cũng từng nghĩ, nếu tương lai mà biết trước thì không còn gì thú vị để sống tiếp cả, như kiểu xem một bộ phim dài tập khi đã biết hết kịch bản và plot twist. Cùng với đó là nếu mình chọn quay về để không mắc những sai lầm trong quá khứ, thì liệu mình có thể được như hiện tại ??? Thế là tự nhiên suy nghĩ việc sử dụng cỗ máy thời gian với mình trở nên hơi “kém thú vị”.
Nhưng thật lòng mà nói, mình muốn sử dụng cỗ máy thời gian, đưa ý thức của mình trở về quá khứ. Mình sẽ không né tránh những lỗi lầm mà mình đã mắc phải, mà chỉ đơn giản là có những sự việc và cảm giác mình muốn trải qua thêm lần thứ hai.
Những kí ức đẹp
Nếu để chọn, tất nhiên mình sẽ chọn trải qua những kí ức đẹp từ khi mình còn nhỏ. Mình thích cảm giác được ngồi sau xe của bố mỗi khi đi học về. Những hôm trời mưa, mình ngồi ở yên sau của chiếc xe đạp mini Nhật cũ màu xanh đã hoen rỉ, chùm tấm áo mưa bằng bạt qua đầu, và ôm chặt vào eo của bố. Mình nhắm chặt mắt lại, dựa vào hướng xe và đoán xem mình đang đi đến đoạn nào trên đường về nhà để rồi lâu lâu lại chấp nhận ướt đầu một chút, mở áo mưa ra xem mình đoán đúng hay sai ^^. Mình thích cảm giác đó, cái cảm giác đi trong tiết trời mưa hơi hơi lạnh, trên con đường trơn trượt ẩm ướt đầy những vũng nước to, mùi hơi nước kéo theo cả mùi đất và cỏ dại ở một bên đường và cả tiếng lộp độp mỏng nhẹ của những hạt mưa rơi trên tấm áo mưa bạt tím than. Lúc đó trong chiếc cặp của mình có thể là quyển truyện doremon mới tinh vừa mượn được của bạn, hoặc cũng là hình bông hoa được làm bằng giấy thủ công sắc màu trong giờ học kĩ thuật, hoặc là một món đồ chơi robot xếp hình bằng nhựa nào đó. Mình không chắc, nhưng mình biết những món đồ đó đều mang lại cho mình sự háo hức và niềm vui rạo rực sau mỗi buổi học.
Mình muốn quay lại những ngày đầu tiên mình vào cấp 3. Lúc đó mình chỉ quen 1 người duy nhất là Đạt, học với mình từ những ngày cấp 2, còn lại mọi người đều khá xa lạ với mình. Cái cảm xúc duy nhất mình nghĩ lúc đó chỉ là sự nhút nhát và khá là mặc cảm, đơn giản vì mình tự ti về hoàn cảnh, với một học sinh từ huyện lẻ lên thành phố học, và gia đình cũng không có điều kiện giống các bạn cùng lớp. Thành ra mình rất ngại giao tiếp với những bạn khác, chỉ mở miệng khi trả lời câu hỏi hoặc xung phong lên giải bài tập từ thầy. Idk why nhưng mà mọi người lúc đó kiểu nhận xét là mình cool ngầu, lạnh lùng và ít nói. Mình thì nghĩ lại: “hmm không phải thế, tôi nói nhiều lắm nhưng tội ngại á,..”. Nhưng thôi đã chót rồi, cứ từ từ mở lòng cũng được. Thế là chắc cả kì I năm lớp 10 mình ít nói hẳn, hoặc cố tỏ ra lạnh lùng như thế. Dù tỏ ra như thế không được lâu nhưng mình thấy cái cảm giác tỏ ra ít nói đó cũng hay hay, nhất là khi chưa ai biết gì về mình, và cho mình cái cảm giác như đang trở thành một người khác. Dù bây giờ nghĩ lại thấy lúc đó nhìn mình tấu hài quá, nhưng mà nếu được quay lại mình vẫn sẽ thử như thế, không biết sẽ kéo dài thêm được bao lâu, nhỉ :))))
Có những lần đầu tiên
Tồn tại trong tiềm thức của mình là những cảm giác mơ hồ về những lần đầu tiên, những lần mà mình chưa đủ lớn để nắm chặt lấy nó thật kĩ. Đó là lần đầu tiên mình cảm thấy thích một người, và người đó cũng thích lại mình. Ngày cuối cùng của cấp 2, mình nhận được bức thư phản hồi lại lời tỏ tình của mình từ em. Phong thư được vẽ bằng hình trái tim màu đỏ, chắc là em vẽ, với dòng chữ đơn giản là gửi anh Việt Anh:??. Trong thư chỉ là một tờ giấy A4, và những dòng cảm xúc của em ấy gửi cho mình. Giá mà mình còn nhớ được tất cả những gì mà em đã viết trong đó, hoặc còn giữ lại bức thư đó. Mình muốn quay lại lúc đó, chỉ để trải qua cảm giác đó lần nữa, cảm giác nhận ra người mình thích cũng đang trân trọng mình, và cũng để nhận ra sự thỏa mãn khi công sức theo đuổi một người cũng được trả lại xứng đáng.
Mình cũng muốn quay lại lần đầu tiên mình gặp bạn, bạn là người bạn thân nhất của mình. Mình và bạn học chung với nhau từ mẫu giáo, rồi bắt đầu thân nhau từ lớp 2 đến bây giờ. Thật sự, mình cũng không rõ mình và bạn bắt đầu thân thiết với nhau từ lúc nào, nhưng đã cùng nhau đi qua bao nhiêu cảm xúc, chia sẻ nhiều niềm vui buồn, và cả những lần bất đồng. Những gì mình nhớ xa nhất là những lần tan học năm lớp 2, bạn luôn rủ mình về nhà bạn chơi. Lúc đó 2 thằng cùng đi bộ, nhưng vì mình sợ bị lạc nên chỉ đi đến nửa đường nhà bạn là mình lại quay về ^^. Nhưng mình muốn quay lại lần đầu mình gặp bạn, vì mình chỉ tò mò xem lúc đó tại sao chúng ta quen nhau, và chơi với nhau như thế nào. Quả thật đến giờ mình không thể nhớ nổi, và nếu bạn còn nhớ thì sắp tới kể cho mình nghe nhé Vĩ ^^.
Những kí ức không đẹp
Yeah phải đấy, mình cũng muốn quay lại để trải qua những kí ức không đẹp này, vì đơn giản những thứ đó tạo ra mình, và mình trải qua nó chỉ để nhận ra bản thân mình bây giờ còn đang sống đúng với những gì mình suy nghĩ lúc đó không.
Năm đó mình học lớp 7, khi mùa đông đã về được gần một nửa, nhiều bạn trong lớp đã có những chiếc áo ấm mới để mặc. Mình cũng muốn như thế, nhưng nhà mình khi đó tiền ăn học của 2 chị em mình chưa chắc đã có đủ, nói gì đến việc mua đồ mới. Nhưng với tâm lý của một đứa trẻ, mình đâu nhận ra điều đó. Mình cũng đòi mẹ mua cho bằng được những chiếc áo mới, mà đâu biết được mẹ có bao nhiêu thứ phải lo cho mình và chị. Mình không nhớ kĩ mình đòi mẹ được mấy tuần, nhưng cuối cùng mẹ quyết định dẫn mình đi xin quần áo từ những người bạn bè và họ hàng. Tối hôm đó, mẹ và mình trên chiếc xe đạp đi từng nhà, và hỏi xin quần áo cũ của những người quen có con trai lớn tuổi hơn mình. Nhưng những đồ quần áo mà mình và mẹ nhận được cũng không vừa vặn là mấy. Hơn nửa trong số đó là rộng và dài hơn người mình rất nhiều (người mình ngày trước rất còi và gầy), và gần như không thể mặc được. Mình cũng chỉ biết ôm đồ về, dù trong lòng vẫn buồn lắm vì mình không thích những cái áo đó nhưng mẹ bảo là mình là người đi xin, người ta cho là quý rồi, cũng không nên đòi hỏi gì đó quá nhiều. Không biết lúc đó ngồi sau yên xe mình nghĩ gì nữa, nhưng mình đoán chắc sẽ không có gì tốt đẹp; nhưng mình vẫn muốn quay lại, chỉ để hiểu rõ hơn những gì mình nhận được ngày hôm đó, và nó tác động như thế nào đến bản thân mình bây giờ.
Tạm kết
Thật ra còn rất nhiều những khoảnh khắc mình muốn quay trở lại lần 2, cả vui và cả buồn. Nhưng mình sẽ để rành nó cho bản thân mình, vì mình nghĩ ai cũng có những thứ cảm xúc chưa sẵn sàng để chia sẻ. Dù sao cũng cảm ơn đến những sự việc và kí ức đó, giúp tạo nên bản thân mình bây giờ. Một chút tâm sự ngắn của buổi chiều chủ nhật lười biếng bên Thái, cảm ơn mọi người vì đã đọc ^^.
-
Mất động lực
Mình đang muốn gì ?
Mình cũng chẳng biết nữa. Suốt 1 tháng trở lại đây, mình không muốn dồn lực để làm bất cứ thứ gì cả. Công việc thì trì trệ, những ngày dài trên công ty cứ như lặp đi lặp lại không có điểm ngừng. Việc học cũng thế, mình cũng chả thèm tìm hiểu một số các khóa học online như trước đó mình vẫn hay làm. Mấy lần đi chơi cùng hội bạn, mình cũng không muốn đi, đơn giản vì mình nghĩ nếu đi thì mình sẽ cảm thấy chán ???. Chắc điều duy nhất mình duy trì được là đi tập gym, nhưng cũng chỉ đi để duy trì sức khỏe và “chém gió” với mấy người anh em ở đó là chính.
Haizz, tệ thật. Mình không chắc đây có phải là lần đầu tiên mình gặp phải tình trạng này không nhưng chắc chắn đây là lần kéo dài nhất. Mình không chắc nếu mình không tìm ra được động lực và niềm cảm hứng cho bản thân, thì mình sẽ trở nên khó hiểu và suy hơn bây giờ bao nhiêu lần nữa.
Mình chả muốn gì ?
Câu trả lời là ngược lại, mình muốn rất nhiều thứ mới đúng. Mình muốn có nhiều tiền, có nhiều trải nghiệm, được ra nước ngoài học tập và làm việc trong vài năm, được mở mang trí tưởng tượng và tầm nhìn của mình, được tiếp xúc với những người tốt và tài giỏi,… Mình từng ôm tất cả tham vọng đó trong người, và nó khiến mình có động lực “cày” những kiến thức mà mình cho hữu ích trên con đường đạt đến những tham vọng đó. Dù vậy, càng đi xa, mình càng nhận ra mình chưa đủ bản lĩnh để đạt hết tất cả những thứ đó trong thời gian ngắn, mà phải từng bước nhỏ một, nhỏ đến mức mình dường như không cảm nhận được mình đang tiến lên hay lùi lại. Quả thật, lòng tham của mình mang lại cho mình nhiều bài học, và rất nhiều trong số đó, mình chẳng thể học nổi.
Mất động lực
Thật sự, những tham vọng của mình sẽ không mất đi, mà nó chỉ nên được sắp xếp ưu tiên, chờ một ngày đến lượt để thỏa mãn. Tệ rằng, mình không giỏi sắp xếp, và mình cũng không biết nên đặt mục tiêu nào lên trước và để ở sau. Rồi điều gì đến cũng sẽ đến, mình bị phân tâm vào quá nhiều thứ, mình muốn làm quá nhiều thứ, và nó phản tác dụng, dẫn đến mình chả biết làm điều gì trước. Mỗi lần bắt đầu làm việc gì đó, mình lại tốn thời gian cân đo đong đếm xem làm như thế này có hợp lý hơn hay không, dần dần khiến mình mang cảm giác “ngại làm”. Đó cũng chính là lý do khiến mình mất hết động lực làm việc và học tập.
Mình dần cảm thấy chán trước công việc ở trên công ty, dù trước đó mình từng rất yêu thích và tin tưởng nó sẽ giúp mình mở ra những cánh cửa tương lai sáng lạn và đầy hứa hẹn. Giờ đây, mình ngại việc phải đi làm, lên công ty gặp mọi người, vì đơn giản mình thấy mình đang tự tách bản thân ra khỏi luồng hoạt động chung, không còn muốn cống hiến nữa. Không phải là mình cố chấp hoặc cứng đầu, mình cũng đã nhờ sự giúp đỡ để giúp mình kiên trì hơn với những gì mình đang làm, nhưng có lẽ điều đó chưa hiểu quả lắm, hihi.
Những sở thích khác của mình như chơi đàn, sáng tác, đọc sách,… cũng không khiến mình cảm thấy vui hơn. Ngược lại, nó còn khiến mình cảm thấy tệ hơn về bản thân, vì mình làm những sở thích này không hay như mình muốn. Haizz, chả hiểu nữa, có lẽ đầu óc mình bị ngu thật gòi huhu.
Mình sẽ làm gì
Và nếu một ngày động lực tan biến và không còn viết ra câu
Thì tao sẽ đánh mất hết tất cả lần nữa để xây lại từ đầu.
"Welcome to the show - Bray"
Mình vô tình nghe được câu này, và mình nhìn lại bản thân mình. Mình không tự nhận là mình có tất cả, nhưng mình thấy mình đang có được những thành tựu mà 2 năm trước mình từng nghĩ. Có một công việc lương ổn, làm việc mình thích, có thời gian để tìm hiểu, khám phá bản thân và thế giới, có những người bạn mang lại sự tích cực thoải mái. Nhưng liệu, mình có dám bỏ đi tất cả, bắt đầu lại từ vị trí thấp hơn, chỉ để tìm lại động lực cố gắng ?
I dont know man. Không biết nữa, tương lai là một điều gì đó mình không dám chắc. Mình không rõ rằng mình sẽ tự tin, đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để vượt qua, hoặc sẽ tự chìm vào trong hố sâu thất bại và tiêu cực thêm một lần nữa. Và, mình có dám hi vọng về một viễn cảnh tốt đẹp hơn, nếu mình bắt đầu từ vị trí thấp hơn bây giờ ? Well, I still dont know.
Nhưng, nếu một ngày, mọi người thấy mình nghỉ việc, nhốt mình trong phòng, không còn đi tập gym hay chơi cùng lũ bạn, cũng không tương tác gì nhiều trên mạng xã hội, thì chắc mọi người cũng sẽ không quá bất ngờ. Mình tin lúc đó, mình biết mình đang làm gì, mình biết cách để tìm lại được động lực một lần nữa, và để xây lại mọi thứ, “từ đầu”.
Welcome, to the show.
-
Có phải tôi đang sống quá nhanh?
Trong mấy ngày gần đây, mình đang bị một câu hỏi khá là “khó chịu” đeo bám, đó chính là “Liệu mình đang sống quá vội hay không ?”. Thật sự, mình chưa có đáp án cho câu hỏi này, nhưng mình cũng có những suy nghĩ về nó. Thật sự mình sẽ viết ra một chút xem sao, nhỉ ?
Tại sao nó xuất hiện ?
Chuyện là vào một ngày chủ nhật đẹp trời, mình có nghe qua bài Vô Điều Kiện của Obito, trong đó có 2 câu là:
“Tại vì tao lớn quá nhanh
Hay tâm hồn đang héo mòn dần ?”
Ừ, mình cũng có suy nghĩ một chút, dạo này tâm hồn của mình cũng không còn mơ mộng, thoải mái như những tháng về trước nữa. Nói thật ra, mình không còn cảm nhận được nhiều từ những thứ xung quanh như con người, bầu trời, những câu chuyện, những bộ phim tình cảm… Thứ duy nhất giữ cho đầu óc mình thoải mãi có lẽ là âm nhạc, nhưng khác với những lần trước, gần đây mình không còn hay tưởng tượng hoặc mơ mộng ra hình ảnh và câu truyện mà những bài hát đó mang lại. Những ngày trước, khi đặt đầu xuống gối, mình có xu hướng suy nghĩ ra những viễn cảnh kiểu tương lai hoặc những hình ảnh hài hước mà mình đã gặp trong ngày hoặc mấy cái kí ức suy đét hihi. Nhưng gần đây, mình quá mệt đến nỗi đặt lưng xuống là ngủ, hoặc sẽ lướt Facebook hoặc Instagram trong vô thức, khá tệ. Có lẽ mình đã ít dành thời gian chăm sóc cho tâm hồn này, và nó cũng đang “héo mòn” dần, dẫn đến nhiều tác hại đến não mình :(((.
Lý do thì chắc tại gần đây mình bắt đầu dành nhiều thời gian cho công việc và học tập. Việc đi làm fulltime cũng ảnh hưởng đến thời gian biểu của mình nhiều. Mình gần như chỉ được rảnh chủ nhật (có thể không), vì lịch học và đi làm, và vào chủ nhật mình cũng (hoặc xem như bị ám ảnh) muốn học hoặc tìm hiểu thêm những kiến thức nào đó,… Hệ quả, mình không dành được thời gian quan tâm nhiều lắm để gặp bạn bè xung quanh, gia đình. Mình chỉ quan tâm xem hôm nay mình làm được gì, và mai sẽ làm gì hoặc học gì, và cố gắng cải thiện theo từng ngày. Điều đó khiến mình thấy mệt mỏi, burned out sau mỗi tuần, dẫn đến kết quả giảm đi, nhưng vì đó mà lại càng cố để làm được nhiều hơn trong tuần tiếp theo,… Vòng lặp mẹ rồi :)))
À thì, có thể mọi người sẽ hỏi là tại sao mình lại cố thế, mình có thể nghỉ ngơi vài buổi, chơi game giải trí, xem phim cà phê với bạn, hoặc ra công viên chạy vài vòng mà. Tất nhiên, mình cũng muốn thế, nhưng mình có những lý do để không làm (hoặc chưa làm) :))
23 tuổi như là 232 tuổi
Mình mượn câu hát trong bài 232 tuổi, nhưng nó cũng đúng với mình dù mình mới 21 hihi. Mình hơi nghiện sự cố gắng và theo đuổi 1 cái gì đó đến cùng, và với công việc cũng thế. Mình đặt ra những mục tiêu khá cao (có lẽ cao hơn so với sức mình hiện tại), và việc cố gắng đó giúp mình gần mới mục tiêu hơn. Lý do thì mình thấy mình đang già đi :>))). Mình gặp nhiều người giỏi hơn mình (trong đó có nhiều người trẻ hơn), và mỗi lần gặp như thế mình thấy bị thụt lùi đi. Mình thấy mình “già” đi trong cái lĩnh vực của mình, và mình cũng thèm muốn sự thành công, nên càng tập trung để có được càng sớm càng tốt,… Khá là “ngựa non háu đá”, nhỉ :))
Ok, nhưng ngược lại, nếu mình không cố gắng mà cứ chill chill, từ từ thì mình sẽ nghĩ gì :? Đó là cảm giác “không an toàn” :)). Nếu bạn biết đến các game bắn súng như PUBG hoặc Lửa chùa Fi Fai, mình sẽ xem như thời gian là cái vòng bo đang thu dần. Mình nếu ở ngoài vòng bo, tức là không nỗ lực nhiều so với tốc độ thời gian trôi, thì dần dần sẽ bị mất máu, và ngỏm :))). Nhưng nếu mình cố gắng, chạy vào trong trước khi vòng bo thu, mình sẽ đến vùng an toàn :)). So sánh hơi nôm na, nhưng thật sự thì mình sợ cảm giác không an toàn, hoặc rộng hơn là cảm giác bị bỏ lại phía sau, hoặc lớn hơn là bị thất bại. I dont know but I always feel like this everytime. Fck it.
Muốn mạo hiểm, nhưng lại sợ sự không an toàn ?
Đúng vậy, mình đang gặp phải cái nghịch lý này. Mình sẵn sàng mạo hiểm với ngành mình đang chọn, nhưng càng vào sâu lại càng sợ nó không an toàn. Khá là tệ. Mình không biết mình đang đi đúng hay không, hay nếu đi con đường khác giống nhiều người thì mình sẽ cảm thấy an tâm hơn, dù việc tiến đến mục tiêu của mình sẽ xa và lâu hơn? Tự nhiên nó là vòng lặp trong suy nghĩ, và việc cố gắng của mình chỉ đang chạy xung quanh cái nghịch lý này, đến khi nào đủ nhanh để phá vỡ 1 trong 2, (hoặc có thể là không, mình kiệt sức và out :v).
Sống chậm thôi
Dù sao thì, mình cần điều chỉnh từ trong suy nghĩ, một cách từ từ, và sống chậm lại. Mình sẽ dành thời gian cho những thứ raw hơn, ít nhất là bắt đầu với những thứ mà mình đã từng làm trước đây. Dạo gần đây mình có đi tập gym, không biết đó có phải là việc tốt hay xấu với tâm hồn này nữa, nhưng mà khá là khỏe nên cũng vui hihi.
À tuần trước, mình có tình cờ thấy con cô giáo dạy lớp 1 của mình. Ngày xưa mình hay chơi với bạn ấy, nhưng lâu dần cũng không gặp nên mình cũng không nhớ rõ mặt nên cũng không tiện nói chuyện. Lúc về thì mình cũng thử nhắn tin hỏi, và bạn cũng bảo là sợ mình không nhớ bạn là ai nên cũng không gọi ;)). Bạn bảo cô vẫn hay kiểu hỏi han mình, và cũng khen mình ngoan và học giỏi, hihi. Tự nhiên lúc đó mình cũng vui vì vẫn được một vài người quen đã lâu nhớ đến, và cảm giác đó như kiểu 1 dòng nước nhỏ chảy qua con sông tâm hồn cằn cỗi này vậy :))). Đó cũng là một lời nhắc để mình nhận ra xung quanh còn nhiều thứ đẹp đẽ đáng chân trọng và tận hưởng, từ đó làm động lực cho mình chậm lại, hihi.
Btw, cảm ơn mọi người đã đọc bài tâm sự viết cũng khá nhanh này của mình :)) Mong sau này sống chậm lại thì vẫn viết blog nhanh như thế, hehe.
-
Taxua trip: An Unexpected Fear
Hi there! It’s me again. I’ve just finished my trip to Ta Xua for one week, and a lot of feelings are still
here with me rightnow. So, I think it’s great to write some down.
Well, Ta Xua is located in the landscape of the Bac Yen district in Son La province. It offers an enchanting blend
of untouched nature and a sense of tranquility that is rare to find in popular.
I went there with my group of friends, and we stayed there for 2 days, renting motobikes to travel around. Unfortunately, the weather on the first day wasn’t too supportive. It was cloudy and foggy, with temperatures around 20 degrees Celsius, so persionally, I found it hard to go by motobike. However, on the second day, it was sunny and windy, and of course, we enjoyed many beautiful moments that day. Here are some pictures Ta Xua and us:
Cloud in Taxua
Sunset...without the sun
Me & my friends
The sun is here...
It was fun, right? But look at the blog title… Yeah you see, I experienced a pretty terrible fear.
There is one thing you shoud know about Ta Xua: it is situated on the mountain, so in order to travel around its tourist destinations, we must drive downhill and uphill many times. The road, therefore, is narrow and dangerous, so we had to drive very carefully. I think it’s the trade-off to admire the magnificient scenery. And do you remember what I said in the first day? It was foggy and cloudy. So, when my friend and I were driving downhill, we had an accident. We spun around, fell to the ground, and narrowly avoided being crashed into by the car behind. God blessed us; we were still fine after that and continued driving to the homestay.
But is that done? Not yet, at least not to me. For the rest of the day and the next day, I felt affaid of going downhill, and everytime I was on the motobike, I remembered that terrible moment. My hands were shaking when holding the handlebars, and even going uphill I had a hard time. So, on the first night there, I knew that I shouldn’t travel anymore, because I was scared of going downhill, scared of… death.
Then, on the second day, I saw that the weather is better, no more fog, and the sun rising made me feel better. Also, our team have only 4 boys, if I didn’t drive,the other girls would have to and it would have been a worse situation. So, with no choice, I continued drive. And well, at the end of that trip, I drove carefully and didn’t have any accidents. Thanks God.
That story showed me that when I experience a new fear, I also experienced some physiscal reactions like fast breath, shaking hand,… which I thought only happened in the movie. Man proposes God deposes, I had a chance to feel that and that changed my mind a little bit, hihi.
To end this post, I will share with you some pictures from my memorable trip that my friends captured: here.