Home > Blog > Life > Con đã 22 tuổi

Con đã 22 tuổi
life

.
Thư gửi bố,

Con chào bố ạ.
Cuối cùng con cũng đã bước đến cái tuổi gọi là trưởng thành rồi. Khác với thời của bố khi tầm 15 16, các bác các chú đã ra đời bươn trải, làm việc kiếm tiền phụ giúp bố mẹ, thời đại này của con có vẻ như dễ chịu hơn.
Bọn con phần lớn đã được tạo điều kiện học hành đầy đủ và gần như sau khi tốt nghiệp đại học, thì mới xem như là trưởng thành. Dù vậy, con vẫn thấy bản thân mình đang còn non nớt và yếu đuối lắm bố ạ.

Tuổi trẻ của bố khó khăn hơn con đủ điều, và con cũng chẳng thể biết lúc đó bố có rơi vào những cảm xúc tiêu cực hay không, nhưng bố vẫn làm và vẫn tự bước tiếp. Con thì đến bây giờ thì vẫn chưa thể dũng cảm và mạnh mẽ được như thế. Nhiều lúc con cảm giác như mình sắp sụp đổ đến nơi, khi mà những áp lực và suy nghĩ tệ hại bị ý chí ép thẳng xuống lồng ngực khiến con không thể thở nổi, và có những đêm 1 mình, con bị đánh gục, chấp nhận để nó thoát được ra cùng hai hàng nước mắt.

Đã hơn 10 năm kể từ ngày bố rời đi, con vẫn đang học cách để trở thành một người đàn ông đúng nghĩa. Con biết là nhân vô thập toàn, nhưng con vẫn chưa thể tìm được từ những người xung quanh một hình mẫu đàn ông mà con cho là mình sẽ trở thành. Con vẫn luôn cầu toàn sự hoàn hảo trong mọi việc con làm, nhưng dường như con vẫn chưa thể đạt tới được điều đó. Và cứ mỗi lần như thế, sự thất vọng về bản thân của con càng tăng thêm. Con vẫn tự thấy mình chỉ có một mình, tự tìm ra những điều đúng sau những sai lầm, dù đôi khi cái giá phải trả cho nó là rất đắt. Đã nhiều lần, con ước con được chỉ dạy những bài học đó từ những người đi trước như bố, bố ạ. Con hiểu được rằng gia đình là động lực cho con cố gắng đến ngày hôm nay, nhưng càng lớn con càng mong giá mà bố vẫn ở đây, vì con cũng cần một điểm tựa cho động lực đó bố à.

22 tuổi rồi nhưng con thấy sao bản thân mình còn thiếu xót đến thế. Từ khi bố đi, con đã học được cách che giấu những suy nghĩ mỏng manh của mình bằng sự hài hước và tích cực giả dạng. Con mù quáng tin rằng người đàn ông thì không nên yếu đuối ủy mị, không nên để lộ ra những góc khuất trong lòng như những yếu điểm chí mạng. Con tập không chia sẻ những tâm sự tiêu cực với mọi người, học cách làm đóng băng nó và tập trung cho những gì mà con đã tin là đúng. Nó giúp con trở thành người con chăm chỉ của mẹ, người em trai học giỏi của chị, và là người được họ hàng kì vọng sẽ mang lại ánh sáng tương lai cho gia đình. Nhưng sau nhiều năm, con nhận ra những mánh khóe đó giờ như phản tác dụng lại với chính bản thân mình vậy. Có những đêm con trở về với bản ngã là cậu bé 10 tuổi, muốn khóc và chạy về kể cho mẹ nghe những ấm ức mà con phải chịu đựng, nhưng con không biết bắt đầu từ đâu cả. Đã quá lâu rồi, con gần như quên mất đi cách để làm việc đó. Con lại tắt máy, rửa mặt, thở đều, nhắm mắt cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Bố à, những ngày bố đi, con dần dần đã học cách chịu đựng những nỗi đau tưởng chừng như đủ sức cho con đo ván. Có những lần mẹ phải khóc vì những món nợ không thể trả, có những bữa cơm chỉ toàn nước mắt vì họ đến đòi nợ, có những lần bị người đời khinh bỉ, con vẫn chịu được bố ạ. Nhưng đôi lúc con vẫn tủi thân lắm. Nhìn bạn bè cấp 3 có những quần áo mới, được đi đây đi đó nhiều nơi, con cũng ước giá mà mình cũng được như thế, chỉ để có những thứ trải nghiêm mà họ vẫn kể. Nhưng bố đừng lo, trong tâm hồn con vẫn không sao đâu bố, vì con biết một ngày con cũng sẽ được như thế, thậm chí là hơn nếu như con vẫn tiếp tục và không bỏ cuộc. Và con biết bố cũng sẽ làm như thế, nếu bố là con ở bây giờ, bố nhỉ?

Tuổi 22, con vẫn chưa hiểu mình đang sống cho những gì nữa. Con đã đặt ra những mục đích, rồi khi đạt được nó, con lại không hề thấy vui vẻ như mong tưởng. Cảm giác thỏa mãn đó không thể lấp đầy những gì còn thiếu ở bên trong con người này. Nên là con vẫn tiếp tục tìm kiếm, bơi trong biển đời để mong tìm được cái cảm giác đó, như bố đã từng làm trước đây. Ai đó đã từng dạy con phải biết đủ thì tâm sẽ an lành, nhưng con chưa thấy bản thân mình ở trong vùng an toàn để biết đủ. Ít nhất con vẫn tin là con sẽ không cảm thấy hối tiếc, vì những gì mình đã và sẽ trở thành.

Con không phủ nhận rằng đây là lần đầu con tâm sự những điều này, vì con vẫn đang học cách tin tưởng những người khác nhiều hơn. Tết này về, các bác đều bảo với con là giờ lớn rồi, có người yêu đi thôi, nhưng con thấy mình chưa biết làm cách nào bố ạ ^^. Ít nhất con vẫn có những người bạn và gia đình, nên con rất chân trọng những gì đã qua trong hơn 20 năm vừa rồi. Sắp tới con mong là sẽ đưa gia đình đi du lịch cùng nhau lần đầu tiên, để con có thể lấp đầy được những cảm xúc con chưa từng có.

Con cảm ơn bố, cảm ơn gia đình, bạn bè đã bên cạnh con trong những ngày tháng khó khăn qua. Con cảm ơn cuộc sống mang lại những gia vị cảm xúc, nuôi dưỡng tâm hồn con. Con cảm ơn tất cả những gì đã xảy ra và sẽ xảy ra trong cuộc đời. Hy vọng con sẽ tiếp tục tự tin và mạnh mẽ trên hành trình này.

“Wishing myself all the best and all the blessings”

Sầm Sơn, ngày 05 tháng 02 năm 2025

Con của bố
….