Trong mấy ngày gần đây, mình đang bị một câu hỏi khá là “khó chịu” đeo bám, đó chính là “Liệu mình đang sống quá vội hay không ?”. Thật sự, mình chưa có đáp án cho câu hỏi này, nhưng mình cũng có những suy nghĩ về nó. Thật sự mình sẽ viết ra một chút xem sao, nhỉ ?
Tại sao nó xuất hiện ?
Chuyện là vào một ngày chủ nhật đẹp trời, mình có nghe qua bài Vô Điều Kiện của Obito, trong đó có 2 câu là:
“Tại vì tao lớn quá nhanh
Hay tâm hồn đang héo mòn dần ?”
Ừ, mình cũng có suy nghĩ một chút, dạo này tâm hồn của mình cũng không còn mơ mộng, thoải mái như những tháng về trước nữa. Nói thật ra, mình không còn cảm nhận được nhiều từ những thứ xung quanh như con người, bầu trời, những câu chuyện, những bộ phim tình cảm… Thứ duy nhất giữ cho đầu óc mình thoải mãi có lẽ là âm nhạc, nhưng khác với những lần trước, gần đây mình không còn hay tưởng tượng hoặc mơ mộng ra hình ảnh và câu truyện mà những bài hát đó mang lại. Những ngày trước, khi đặt đầu xuống gối, mình có xu hướng suy nghĩ ra những viễn cảnh kiểu tương lai hoặc những hình ảnh hài hước mà mình đã gặp trong ngày hoặc mấy cái kí ức suy đét hihi. Nhưng gần đây, mình quá mệt đến nỗi đặt lưng xuống là ngủ, hoặc sẽ lướt Facebook hoặc Instagram trong vô thức, khá tệ. Có lẽ mình đã ít dành thời gian chăm sóc cho tâm hồn này, và nó cũng đang “héo mòn” dần, dẫn đến nhiều tác hại đến não mình :(((.
Lý do thì chắc tại gần đây mình bắt đầu dành nhiều thời gian cho công việc và học tập. Việc đi làm fulltime cũng ảnh hưởng đến thời gian biểu của mình nhiều. Mình gần như chỉ được rảnh chủ nhật (có thể không), vì lịch học và đi làm, và vào chủ nhật mình cũng (hoặc xem như bị ám ảnh) muốn học hoặc tìm hiểu thêm những kiến thức nào đó,… Hệ quả, mình không dành được thời gian quan tâm nhiều lắm để gặp bạn bè xung quanh, gia đình. Mình chỉ quan tâm xem hôm nay mình làm được gì, và mai sẽ làm gì hoặc học gì, và cố gắng cải thiện theo từng ngày. Điều đó khiến mình thấy mệt mỏi, burned out sau mỗi tuần, dẫn đến kết quả giảm đi, nhưng vì đó mà lại càng cố để làm được nhiều hơn trong tuần tiếp theo,… Vòng lặp mẹ rồi :)))
À thì, có thể mọi người sẽ hỏi là tại sao mình lại cố thế, mình có thể nghỉ ngơi vài buổi, chơi game giải trí, xem phim cà phê với bạn, hoặc ra công viên chạy vài vòng mà. Tất nhiên, mình cũng muốn thế, nhưng mình có những lý do để không làm (hoặc chưa làm) :))
23 tuổi như là 232 tuổi
Mình mượn câu hát trong bài 232 tuổi, nhưng nó cũng đúng với mình dù mình mới 21 hihi. Mình hơi nghiện sự cố gắng và theo đuổi 1 cái gì đó đến cùng, và với công việc cũng thế. Mình đặt ra những mục tiêu khá cao (có lẽ cao hơn so với sức mình hiện tại), và việc cố gắng đó giúp mình gần mới mục tiêu hơn. Lý do thì mình thấy mình đang già đi :>))). Mình gặp nhiều người giỏi hơn mình (trong đó có nhiều người trẻ hơn), và mỗi lần gặp như thế mình thấy bị thụt lùi đi. Mình thấy mình “già” đi trong cái lĩnh vực của mình, và mình cũng thèm muốn sự thành công, nên càng tập trung để có được càng sớm càng tốt,… Khá là “ngựa non háu đá”, nhỉ :))
Ok, nhưng ngược lại, nếu mình không cố gắng mà cứ chill chill, từ từ thì mình sẽ nghĩ gì :? Đó là cảm giác “không an toàn” :)). Nếu bạn biết đến các game bắn súng như PUBG hoặc Lửa chùa Fi Fai, mình sẽ xem như thời gian là cái vòng bo đang thu dần. Mình nếu ở ngoài vòng bo, tức là không nỗ lực nhiều so với tốc độ thời gian trôi, thì dần dần sẽ bị mất máu, và ngỏm :))). Nhưng nếu mình cố gắng, chạy vào trong trước khi vòng bo thu, mình sẽ đến vùng an toàn :)). So sánh hơi nôm na, nhưng thật sự thì mình sợ cảm giác không an toàn, hoặc rộng hơn là cảm giác bị bỏ lại phía sau, hoặc lớn hơn là bị thất bại. I dont know but I always feel like this everytime. Fck it.
Muốn mạo hiểm, nhưng lại sợ sự không an toàn ?
Đúng vậy, mình đang gặp phải cái nghịch lý này. Mình sẵn sàng mạo hiểm với ngành mình đang chọn, nhưng càng vào sâu lại càng sợ nó không an toàn. Khá là tệ. Mình không biết mình đang đi đúng hay không, hay nếu đi con đường khác giống nhiều người thì mình sẽ cảm thấy an tâm hơn, dù việc tiến đến mục tiêu của mình sẽ xa và lâu hơn? Tự nhiên nó là vòng lặp trong suy nghĩ, và việc cố gắng của mình chỉ đang chạy xung quanh cái nghịch lý này, đến khi nào đủ nhanh để phá vỡ 1 trong 2, (hoặc có thể là không, mình kiệt sức và out :v).
Sống chậm thôi
Dù sao thì, mình cần điều chỉnh từ trong suy nghĩ, một cách từ từ, và sống chậm lại. Mình sẽ dành thời gian cho những thứ raw hơn, ít nhất là bắt đầu với những thứ mà mình đã từng làm trước đây. Dạo gần đây mình có đi tập gym, không biết đó có phải là việc tốt hay xấu với tâm hồn này nữa, nhưng mà khá là khỏe nên cũng vui hihi.
À tuần trước, mình có tình cờ thấy con cô giáo dạy lớp 1 của mình. Ngày xưa mình hay chơi với bạn ấy, nhưng lâu dần cũng không gặp nên mình cũng không nhớ rõ mặt nên cũng không tiện nói chuyện. Lúc về thì mình cũng thử nhắn tin hỏi, và bạn cũng bảo là sợ mình không nhớ bạn là ai nên cũng không gọi ;)). Bạn bảo cô vẫn hay kiểu hỏi han mình, và cũng khen mình ngoan và học giỏi, hihi. Tự nhiên lúc đó mình cũng vui vì vẫn được một vài người quen đã lâu nhớ đến, và cảm giác đó như kiểu 1 dòng nước nhỏ chảy qua con sông tâm hồn cằn cỗi này vậy :))). Đó cũng là một lời nhắc để mình nhận ra xung quanh còn nhiều thứ đẹp đẽ đáng chân trọng và tận hưởng, từ đó làm động lực cho mình chậm lại, hihi.
Btw, cảm ơn mọi người đã đọc bài tâm sự viết cũng khá nhanh này của mình :)) Mong sau này sống chậm lại thì vẫn viết blog nhanh như thế, hehe.