-
Tình yêu và những sự hối tiếc
Well, mình không nghĩ mình sẽ viết blog về chủ đề tình yêu của bản thân, bởi vì tình yêu trong những trải nghiệm của mình có vẻ khá là kì lạ. Nhưng mà ai biết được, vào một sáng sớm Hà Nội mưa rả ríc thế này, sau một giấc mơ mơ hồ, mình lại có cảm hứng để viết ra một chút, hihi.
Tình yêu từ bản thân mình
Dù sao thì, mình mới 21 tuổi, và trải nghiệm yêu đương của mình cũng không được phong phú lắm. Nói hoa mĩ là thế, chứ thật ra mình chưa bắt đầu 1 mối tình nào nghiêm túc cả. Những kí ức của mình về tình yêu chỉ là đơn giản những lần yêu đơn phương hoặc một vài giây phút mập mờ nhỏ bé. Mình không biết cách để tiếp tục những cảm xúc đó, hoặc đơn giản mình chưa học được cách đón nhận tình yêu từ người khác. Thế nên mình nhiều lần đã chọn cách né tránh, hoặc chạy chốn khi nhận ra những người mình đang thích có vẻ như cũng đã bật đèn xanh cho mình. Nghĩ lại thấy mình tệ thật.
Hiển nhiên, mình cũng từng yêu đơn phương, một mình, và không dám thổ lộ. Lạ thay, mình lại có vẻ hứng thú với cảm giác theo đuổi một người, nghĩ về họ, mơ tưởng về khoảng thời gian tốt đẹp của mình với họ trong tâm trí hơn là việc thực hiện điều đó… Nhiều lúc không hiểu tại sao mình lại làm thế, liệu mình có bị biến thái nhân cách hay tâm lí mình nhát gái hay không ???
Mình cũng đã từng phạm những sai lầm, dẫn đến mất đi những mối quan hệ có vẻ như đang tiến triển rất tốt. Lẽ ra, mình nên suy nghĩ kĩ hơn, trưởng thành hơn trong cách nhìn nhận thế giới xung quanh, hoặc chỉ đơn giản, mình nên… tốt hơn. Bởi lẽ, không như những tình yêu đơn phương, mình cảm thấy có chút gì đó hối tiếc và tự ti khi đắm chìm vào trong kí ức này, hoặc chỉ đơn giản là mơ về nó. Có lẽ mình cần học cách đối mặt với nó trong suốt cuộc đời, hoặc cho đến khi tâm hồn của mình được chữa lành bằng những kí ức tươi đẹp hơn.
Hối tiếc của tuổi trẻ
Những sai lầm của mình khá là… ngu. Nhưng sai lầm này có lẽ là tệ nhất mà mình từng mắc phải.
Mình từng vô cớ unfriend bạn, một người mình rất thích, dù không hiểu tại sao lại làm như vậy. Trước đó, mình và bạn có học chung với nhau một năm cấp 2. Mối quan hệ lúc đó chỉ đơn giản là bạn bè ngô nghê như những người khác. Rồi khi bạn chuyển trường, mình vẫn còn liên lạc với bạn qua Facebook (thật may lúc đó mình và bạn dùng Facebook sớm như zzz), cũng chia sẻ những câu chuyện khá là trẻ con khác. Mình kể về những người học cùng lớp cấp 2 đó giờ thay đổi ra sao, hay những thay đổi trong chiều cao và ngoại hình của họ, đôi khi khiến bạn khó hiểu tại sao họ lại cao nhanh thế, cao hơn cả bạn nữa. Bạn cũng kể về những lần nghịch dại ở nhà ông bà, bạn vô tình làm cháy chiếc bóng bay, suýt làm cháy nhà. Bạn cũng kể về những cảm xúc ở môi trường mới, hoặc về vài chuyện mà mình cũng không nhớ nữa. Thật tiếc khi những tin nhắn đó không còn :(.
Bẵng đi một thời gian, khi thi vào năm cấp 3, mình vô tình gặp bạn ở cổng trường. Well, khá là trùng hợp lẫn khó tả, dưới cái nắng chói chang mùa hạ, mình không nghĩ dạo này bạn thay đổi nhiều như thế. Một vài câu chuyện, và chúng mình add lại acc facebook nhau, vì cơ bản account cũ của mình đã mất. Không hiểu tại sao, tin nhắn đầu tiên của mình cho bạn lúc đó, lại là “Miss U”.
Về nhà, mình cùng bạn hỏi han nhau xem kì thi lần này thế nào, với những hi vọng về việc sẽ lại học cùng một trường lần nữa. Nhưng thật tiếc, mình và bạn vẫn học khác trường. Bạn gửi cho mình 1 tin nhắn khiến mình lúc đó ngây thơ vừa nhìn vào màn hình, vừa cười trong vô thức: “Miss U”.
Hờ, có vẻ cả mùa hè ở trong tay mình rồi, mình tự nhủ. Rồi khi lên cấp 3, môi trường mới khiến mình vất vả thích nghi, và có những tư tưởng lệch lạc. Mình vẫn nhắn tin với bạn, kể những câu chuyện cỏn con, hoặc vài lời bâng quơ vô cớ. Bọn mình nói về nhạc rap, và bạn bảo cũng hay nghe Bray, nhưng bài bạn thích nghe lại là Qua Ta của Hades. Mình cũng bảo là mình ở Kí túc xá, ăn cơm có vẻ không hợp, bạn cũng khoe là bạn nấu cơm ngon lắm, để bạn nấu cho ăn thử 1 hôm. Ơ kìa, cảm giác trong lồng ngực mình là gì vậy, tình yêu là thế ư ??? Mình ngại, cũng chả dám nhắn là đồng ý, rồi tin nhắn cũng bị trôi qua. Ngu thật Vanh ạ.
Tại sao mình lại làm thế ư, vì lúc đó mình quá tự cao về bản thân, và cho rằng việc bạn thích mình là hiển nhiên, còn mình không cần thiết phải thích bạn. “Ơ kìa, mày từng mơ gặp bạn rồi còn nắm tay cơ mà, sao lúc đó lại nghĩ như thế hả VanhG”. Chịu, chả hiểu tâm lý của 1 thằng lớp 10 này như thế nào nữa.
Và tiếp theo, với cái tư tưởng đó, mình chọn cách né tránh tình yêu lẽ ra là sẽ rất đẹp và có 1 kết thúc trọn vẹn hơn. Mình dần không nhắn tin với bạn, hoặc reply một cách qua loa. Đỉnh điểm, 1 ngày mình unfriend với bạn. Ơ damn, tại sao lại vậy ???
Dấu hỏi to lớn trong đầu mình mỗi khi nghĩ lại, mình bị gì vậy, tâm thần hả? Và có vẻ bạn cũng không hiểu giống mình, và chắc bạn cũng nhận lại nhiều tổn thương mà lẽ ra bạn không nên nhận nó. Haizz, tuổi trẻ, nghĩ lại thấy thật hối hận và trách bản thân lẽ ra có thể làm tốt hơn.
Rồi 1 khoảng thời gian, hình như mình cũng có kết bạn lại với bạn, nhưng có thể mọi người cũng đoán được, nó quá trễ rồi. Thi thoảng, mình không biết cảm xúc của mình dành cho bạn là gì, có thể là sự hối tiếc hoặc cảm giác được yêu hơn là việc mình thật sự thích bạn. Nhưng dù nó là gì đi nữa, nó cũng khiến mình có những cảm xúc mạnh mẽ khi nghĩ về bạn.
Lần gần nhất, có lẽ là năm trước, mình và bạn nhắn tin như những người bạn cũ từng quen và vì trong một hoàn cảnh đặc biệt khác về gia đình (mình không tiện kể hihi), cũng không đề cập nhiều đến những việc khác. Mình biết bạn đã hạnh phúc hơn và có được một chàng trai ấm áp, ít nhất là bạn xứng đáng được như vậy.
Đôi lời
Mình biết rằng ai cũng có những sai lầm, và mình hiện tại cũng đang cố gắng đối mặt và vượt qua mỗi khi nghĩ về nó. Đôi khi nó cũng mãnh liệt và dữ dội, đi sâu cả vào trong những giấc mơ của mình (ví dụ là hôm nay…). Mình chọn cách viết ra, vì nó có thể giúp mình bớt đi 1 phần sự hối hận và tiếc nuối. Mình cũng biết, bộ não con người có giới hạn, những kí ức đẹp đẽ về bạn rồi sẽ bị mình quên đi theo năm tháng, nên mình chọn viết ra, xem như là lưu giữ những kỉ niệm này mãi mãi, nhỉ ?